đấy!
Ngay khi bố Bình Tâm bước vào
phòng và đóng sầm cửa lại, dì Mai rít
lên đầy giận dữ và kéo mạnh tay cô
ra. Chiếc khung ảnh một lần nữa rơi
xuống, những mảnh kính vương vãi
khắp sàn nhà, bức ảnh của mẹ cô
nằm rời ra đầy tội nghiệp. Bình Tâm
đã cố để nhặt bức ảnh lên, nhưng
Lam Thu đã nhanh tay chụp mất. Lam
Thy và dì Mai thì cố gắng vừa đánh
vừa ghì người Bình Tâm lại. Bây giờ
cô không thấy đau đớn là gì, chỉ thấy
sợ. Cô sợ Lam Thu sẽ làm điều gì đó
với bức ảnh trên tay.
Và rồi điều cô lo sợ đã đến, Lam Thu
với nụ cười đầy nguy hiểm đưa bức
ảnh lên trước mặt và chuẩn bị xé đôi.
- Không! Đừng! Đừng! Đừng làm mẹ
chị đau!!!
Bình Tâm hét lên đầy bế tắc. Sức
mạnh giúp cô vượt qua những tháng
ngày khó khăn vừa qua chính là mẹ.
Bây giờ không có mẹ thì làm sao mà
cô sống nỗi??? Cứ thế Bình Tâm vừa
cố thoát khỏi sự kìm hãm của Lam
Thy và dì Mai, vừa cố với tay chụp lấy
bức ảnh. Mọi thứ dường như đều
nằm ngoài tầm với.
- Xé đi! Xé đi!
Khi cô đang khóc ngất đi thì hai con
người độc ác đó lại cười hồ hởi và
giục Lam Thu nhanh xé đi bức ảnh.
Không khí ngột ngạt đến điên người.
Nỗi đau và sự uất ức lên đến đỉnh
điểm, lý trí đã không còn chế ngự
được cơn tức giận trong người, Bình
Tâm vùng mạnh thoát ra, chụp lấy
mảnh thủy tinh to nhất dưới sàn nhà
và lia một đường dài vào người của
cả Lam Thy, Lam Thu và bà dì ghẻ ác
độc. Cả ba giật mình vì đau và sợ. Họ
không tin được Bình Tâm lại có thể
hành động như thế. Con nhỏ Lam Thu
hét lên và thả bức ảnh xuống đất.
Nhanh như cắt, cô chụp lấy và chạy ra
cửa. Trước khi bỏ đi, cô nhìn thấy ông
bố vô tình vội vàng mở cửa phòng
bước ra sau khi nghe tiếng hét dữ
dội phía trong bếp. Mảnh thủy tinh
giúp cô lấy lại bức ảnh và làm đau
những người đã hành hạ cô, nhưng
cũng khiến đôi bàn tay gầy guộc của
cô chảy máu. Những dòng máy chảy
xuống nhuộm đỏ cả mảnh thủy tinh.
Bố Bình Tâm đứng sững lại khi nhìn
thấy đôi mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ
hiền hậu và nhút nhát của cô. Tức
nước ắt sẽ vỡ bờ. Mọi thứ lâu nay cô
ấp ủ bây giờ đã đè nát trái tim nhỏ bé
của cô, khiến nó vỡ tan và không thể
nào liền lại được.
Một giọt nước mắt chảy xuống gò
má, mặt Bình Tâm đanh lại, cô thả
mảnh thủy tinh xuống đất, đưa đôi
bàn tay đang rướm máu chà một
đường dài trên bức tường gần cửa
phòng của bố. Cô muốn ông biết
rằng tình yêu cô dành cho ông giờ đã
biến thành máu đỏ. Cô không phải là
thần thánh và cô không thể chịu
đựng thêm được nữa.
Bình Tâm bước ra khỏi cổng và chạy
thật nhanh, tay vẫn áp chặt bức ảnh
mẹ vào tim. Dù ai có nói gì đi nữa thì
cô vẫn tin rằng mình là con của mẹ.
Mãi mãi là con của mẹ…
Năm năm sống trong cay đắng đã bị
Bình Tâm bỏ lại sau lưng. Bỗng chốc
cô thấy nhẹ lòng vì lần này có thể
bước đi mà không cần trở lại nữa.
Không có họ sẽ không còn ai hành hạ
cô, không ai chì chiết và xúc phạm tới
cô. Còn bố, người bố ngày xưa đã
chết trong tâm tưởng của Bình Tâm.
Bố của cô đã trở thành bố của kẻ
khác. Và ông đã ném cô ra khỏi vòng
tay của chính mình.
Trời càng về đêm càng rét. Co ro giữa
con đường vắng vẻ, cô thấy đôi chân
mình đường như đã rời ra, những
dây thần kinh đã bị tê liệt vì cái lạnh
thấu xương. Trong bộ quần áo mỏng
manh, Bình Tâm không biết làm cách
nào để chống chọi được với mùa
đông khi không còn ai ở bên cạnh.
Quá lạnh buốt, cô dừng lại giữa con
đường rộng lớn. Cứ đứng thế và nhìn
về phía trước. Đầu tóc rối xù tung bay
mỗi khi có đợt gió thổi qua. Một vài
người đi ngang nhìn cô bằng ánh
mắt tội nghiệp và hiếu kỳ. Nhưng
không ai đến gần và cho cô chút gì
để sưởi ấm. Họ dừng lại một phút
giây ngắn ngủi và bước đi vội vã. Có
vẻ như cái lạnh của thiên nhiên đã
khiến trái tim con người băng giá đi
mất rồi…
“Mẹ à…Con nên đi đâu bây giờ?…”
Bình Tâm cầm bức ảnh lên nhìn,
những hơi thở