PHẦN 1: DUYÊN NỢ CỦA NHỮNG NỖI
ĐAU
Đó là một cô gái có cái tên đẹp: Bình
Tâm. Nhìn vào con chữ, nhìn vào âm
thanh khi đọc lên, cái tên ấy làm ta
thấy nhẹ nhỏm an lành. Nhưng
không phải lúc nào cái tên cũng đi
liền với số phận…
Mùa đông tràn về, mọi thứ như đóng
băng trong cái lạnh tê tái. Chẳng ai
muốn ra đường để phải đối diện với
từng đợt gió rét buốt quất thẳng vào
người. Nhưng Bình Tâm thì khác, cô
muốn đi thật lâu, thật lâu để không
phải quay trở lại ngôi nhà đó nữa.
Đối với cô, sự hà khắc của thiên
nhiên không là gì so với cái ghẻ lạnh
khắc khe của lòng người. Bình Tâm
sợ những gương mặt ấy, những dáng
người ấy. Cô sợ những cơn thịnh nộ
vô cớ ngày ngày bám lấy mình. Cứ
thế cô gái tội nghiệp chậm chậm đi,
lấy hai tay dang ra để đón gió đông
ùa vào người, để thấy là mình vẫn
còn có cảm xúc, vẫn còn biết lạnh giá,
vẫn còn biết đến sự tồn tại của mọi
thứ xung quanh.
Nhưng sự thanh thản ngắn ngủi ấy
đã bị cướp đi bằng tiếng chuông
đồng hồ vang lên đầy ám ảnh. Đã sáu
giờ, và cô không được phép đi chậm
thêm một phút nào nữa. Cô cần phải
chạy thật nhanh, mang theo đống
thức ăn đang treo lủng lẳng trước
bụng về lại căn nhà đó. Căn nhà
chẳng bao giờ cho cô một phút giây
yên ổn.
Bình Tâm bặm môi đầy lo lắng, đôi
tay gầy guộc khẽ đưa lên nút bấm và
ấn nhẹ. Tiếng chuông cửa rinh rang.
Cánh cổng được mở ra một cách vô
tình. Cô bước vào, hai mắt rủ xuống
vì đói và mệt.
- Sao giờ này mới về?
- Dạ…cửa hàng đông quá dì ạ.
Cô không dám ngước mắt nhìn thẳng
vào dì Mai. Đối với cô ánh mắt của dì
Mai chẳng khác gì con dao sắt bén
trong bếp, chỉ cần nhìn vào thì có thể
bị đau và chảy máu ngay lập tức.
Tiếng thở mạnh của dì làm Bình Tâm
rần rần cả người. Cô biết rằng mình
sắp phải hứng chịu một điều gì đó.
- Lam Thy, tới lấy bì thức ăn rồi đem
vào bếp!
Dì Mai hét to. Ngay lập tức đứa con
gái đầu của dì – Lam Thy chạy từ
trong phòng ra, tiến lại phía Bình
Tâm, bằng một hành động thô bạo đã
lôi đống thức ăn từ cổ cô, trêu cô
bằng một cái lè lưỡi và rồi biến vào
trong bếp.
Hai tay Bình Tâm run bần bật…
Bằng một cách khó khăn, cô ngẩng
đầu lên và gắng thốt ra một điều gì
đó…
BỐP!
Một cái tát như trời giáng làm cô ngã
dụi vào giá để giày dép phía sau.
Chưa kịp định hình lại thì đầu tóc của
cô đã bị dì Mai túm chặt và kéo đi
xềnh xệnh. Bình Tâm không dám
khóc, không dám kêu la mặc dù cảm
thấy rất đau đớn. Chốc chốc cô chỉ
dám nấc một vài tiếng vì không thể
chịu nổi được những cái đánh thô
bạo bằng chiếc roi da của người dì
đáng sợ. Chẳng ai trong nhà phản
ứng lại trước cảnh tượng ấy. Bao
gồm cả bố của Bình Tâm. Ông chỉ
đứng lại vài giây khi nhìn thấy cô bị
dì ghẻ lôi đi và rồi lại im lặng trở về
phòng với những công trình nghiên
cứu khoa học mà cái nào cũng còn
dang dở.
Trận đòn roi kết thúc khi Bình Tâm đã
bầm tím hết cả người và nằm rũ ra
dưới sàn. Dì Mai quăng chiếc roi da
vào góc bếp và bỏ đi. Mọi thứ trở lại
không khí im ắng khi không còn
tiếng vùn vụt của chiếc roi lao trong
gió. Bình Tâm cứ nằm như thế, nước
mắt lại chảy, những vết thương mới
chồng lên vết thương cũ, đau và rát.
Nhưng cô cũng đã quen. Ít ra là thân
xác cô đã không còn nhạy cảm với sự
đau đớn nhiều như lúc trước.
Một cách khó khăn, cô trở về phòng
với sự cố gắng của đôi chân đã không
thể đứng vững. Nói là ph